KHÔNG DÂN NÀO NUÔI NỔI
“Không dân nào nuôi nổi
Bộ máy hành chính này!”
Một đại biểu Quốc Hội
Đã thốt lên gần đây.
Bộ máy hành chính Mỹ
Chỉ hai triệu mốt người.
Việt Nam gần ba triệu.
Đúng là dân chịu chơi.
Một xã ở Thanh Hóa
Năm trăm người ăn lương.
Gồm cả hàng chục vị
Trông coi loa xã phường.
Quảng Ninh, phường Hồng Hải
Dân chỉ mười chín nghìn,
Mà bốn trăm “cán bộ”.
Nhiều đến mức khó tin.
Đầy đủ các ban bệ,
Cả đảng và chính quyền.
Tức là hai bộ máy
Cùng thi nhau ngốn tiền.
Quan cả hai “bộ” ấy
Sáng vác ô ra đường,
Chiều vác về, đủng đỉnh
Chờ đến ngày nhận lương.
Vậy là thằng dân chết.
Ăn chưa đủ hàng ngày,
Lấy đâu tiền đóng thuế
Nuôi lũ báo cô này?
Chưa hết, lương - một chuyện.
Chuyện khác là các quan
Còn cần tiền “đại hội”,
“Tổng kết” và liên hoan…
Chẳng trách dân và nước
Càng ngày càng bần cùng.
Đúng là thật “ưu việt”.
Ngẫm mà muốn phát khùng.
PS
Nhật Bản, về dân số,
Gần gấp đôi nước ta.
Không có phó thủ tướng.
Thứ trưởng cũng thua xa.
Cụ thể, mười tám bộ.
Mười sáu bộ nước này
Không hề có thứ trưởng.
Việc vẫn chạy hàng ngày.
Còn ta thì sao nhỉ?
Ta đông như quân Nguyên
Phó thủ tướng, thứ trưởng.
Nhiều đến mức ngạc nhiên.
Riêng phó chủ tịch tỉnh
Hai trăm bốn hai người.
Con số các thứ trưởng
Hơn một trăm hai mươi.
Vì “tâm tư” cấp dưới,
Ta phong tướng ào ào.
Còn đề bạt thứ trưởng
Vì ai và vì sao?
Không nói ai cũng biết
Vì sao dân ta nghèo.
Là vì bọn ăn bám
Được “cơ cấu” quá nhiều.