.................truyện ngắn trên mạng
Đó là một người đàn ông trên dưới sáu mươi tuổi, cao và gầy. Anh ta ở cách nhà tôi mấy căn sâu trong con hẻm rộng. Nhà anh trồng nhiều hoa giấy ở dưới đất và cả trên hai tầng lầu, trên sân thượng có nhiều hoa lan.
Anh sống bằng nghề dạy nhạc nên từ sáng đến chiều từ nhà anh vọng ra tiếng dương cầm, saxophone. Những âm thanh tạo ra do những học trò của anh chẳng phải lúc nào cũng êm tai, có khi chát chúa như tiếng còi tàu. Bù lại, khi không còn học trò nữa, người ta có thể nghe tiếng dương cầm dìu dặt do chính anh chơi. Nghe nói anh học nhạc từ một nhạc viện nổi tiếng ở Paris, vì vậy nhiều năm anh dạy ở nhạc viện Sài Gòn.
Mỗi sáng tôi đi bộ tập thể dục dọc theo lề đường phố chính vào lúc năm giờ. Vào giờ ấy anh cũng đều đăn dắt hai con chó nhỏ đi lòng vòng nên chúng tôi gặp nhau hằng ngày, có khi chào nhau, có khi không. Chỉ có lần con chó mực đen của anh sổng dây, tôi chặn nó lại giúp anh và chúng tôi đứng nói chuyện dăm ba câu rồi đường ai nấy đi.
Tôi không biết nhiều về anh, chỉ được mấy người hàng xóm kể rằng ngày giải phóng anh đang học ở Pháp. Mấy người anh của anh đều di tản ra nước ngoài, bỏ mẹ anh ở lại một mình. Thế là năm 1978 anh về nước, nên ai cũng bảo anh là người không bình thường, thậm chí nói anh "mát nặng".
Mấy hôm trước mẹ anh qua đời ở tuổi chín mươi và mới được chôn cất sáng hôm qua. Chỉ thấy anh và vợ con đi sau quan tài của bà cụ, có lẽ những người con khác ở nước ngoài không về được
Tôi nghe kể lại rằng đêm hôm trước đưa mẹ anh đi, anh đã chơi saxophone trước linh cữu của mẹ cả chục bài khiến người trong xóm và cả người đi đường hiếu kỳ tụ tập rất đông, có người còn vô tình vỗ tay tán thưởng sau mỗi bản như khi đi xem biểu diễn văn nghệ. Đám nhạc công đám ma còn cao hứng phụ họa như một chương trình nhạc nhẹ. Quả là chuyện không bình thường.
Đêm nay tôi không nghe tiếng dương cầm vọng ra từ nhà anh nữa.
NT (2016)