Năm tôi 29 tuổi, mở quán cà phê và "bay" hết 220 triệu đồng tiền vốn để dành trong mấy năm. Đôi khi không muốn tin, nhưng mà "người chưa gặp thời thì không thể thành công". Câu này đúng.
Cả gia đình, bà con, bạn bè ai cũng không nghĩ là tôi sẽ thất bại tại quán đó. Bỏ hai tháng tìm vị trí đối diện trường cấp 2 (TP HCM).
Tiền nhà 8 triệu đồng, nhân viên 6 triệu/2 người, bao ăn. Bán đồ ăn sáng (fastfood, mì Ý và trà sữa cho học sinh ăn sáng), sau đó là bán cà phê và trà sữa, thức ăn trong ngày, trưa bán cả cơm gà chiên và nhiều món ăn vặt khác.
Học sinh ăn, đứa nào cũng khen, nấu ngon, trà sữa ngon. Vấn đề là chỉ có mấy đứa lớp 6,7. Nhưng hiếm lớp 6 vì nhỏ nên ít tiền. Còn bọn lớn hơn đã quen trung thành với một quán khác gần đó nên nó không vào quán mình. Học sinh hay có kiểu "trung thành" như vậy.
Tôi gồng một năm tròn. Vất vả, tàn tạ, mệt mỏi, lời không có, tháng nào cũng lỗ do tiền bán không gánh nổi mặt bằng và nhân viên, sau 4 tháng phải cho một bạn nghỉ. Vẫn buộc phải duy trì một nhân viên partime vì học sinh lúc tan học ùa ra bán không kịp.
Cuối cùng bay hết số vốn 220 triệu. Sang lại quán được 100 triệu. Xem như còn 100 triệu để lay lắt sống và nộp CV đi xin việc làm công ty.
Giờ tôi nói thật, ai trải qua rồi sẽ hiểu, làm chủ cực hơn làm nhân viên. Làm chủ vui hôm nay, nhưng không thể không lo ngày mai.
Nhân viên nghỉ, mình không có giờ nghỉ. Thêm nữa bạn nào mà "công chúa" như mình, chỉ quen làm văn phòng, nhảy ra gồng làm kinh doanh mặt hàng ăn uống đảm bảo sẽ mau già, tàn tạ và rất mệt mỏi, thiếu ngủ, lo lắng dẫn đến stress thường xuyên.
Trước khi mở quán, hãy suy nghĩ kỹ xem có sức để tự chà toilet, lau bàn, dậy lúc 5h sáng nấu nướng chuẩn bị và cong lưng dọn dẹp lúc 11h đêm hay không nhé.
Bởi vì chắc chắn tình trạng nhân viên là sinh viên thích thì làm không thích thì nghỉ ngang nhiều lắm, chủ quán tự lực là chính.
- sưu tầm -