Không ai muốn nói ra nhưng sự thật thô ráp lắm: cuộc sống không có kế hoạch không phải tự do, đó là hỗn loạn. Người không lập plan không thiếu thông minh, họ chỉ thiếu kỷ luật. Mà thiếu kỷ luật thì tiền đi trước, mình chạy sau. Chạy mãi cũng mệt, còn mệt là còn nghèo, mà nghèo thì tim đập tay run, nghĩ sai rồi làm liều.

Có những người tự hào kiểu “tôi sống với hiện tại”, nghe thì sang chảnh, nhìn vào ví thì buồn. Người giàu không đoán, họ chuẩn bị. Họ tính trước, nhìn dài, chọn trận chiến và xây chiến lược. Người nghèo thì cầu may, mong vận đổi đời, rồi lại trách cuộc đời không công bằng.
Đời này không dành cho ai chỉ biết nói “để tính sau”. Công thức thật của tự do rất đơn giản: có kế hoạch, hành động liên tục, đánh giá lại, nâng cấp. Ai sống kiểu “đi đâu tính đó” cuối cùng cũng ở yên một chỗ — chỗ đó thường là đáy bảng xếp hạng tài chính.
Sự thật nghe chát, nhưng nó cứu người: muốn thảnh thơi thì phải hơn người ở khoản chuẩn bị. Không plan là tự ký bản án stress dài hạn. Còn lập plan là bước đầu ký hợp đồng với giàu có.
Nếu bạn muốn đổi đời, bắt đầu từ kỷ luật. Còn nếu mệt rồi, hãy hỏi lại chính mình: bạn đang chạy theo cuộc sống, hay cuộc sống đang vận hành theo bản kế hoạch của bạn?
