So sánh các thách thức địa chính trị mà Mỹ đối mặt vào năm 1970 và dự kiến năm 2025, tìm ra điểm khác biệt và tương đồng.
Thách thức địa chính trị của Mỹ năm 1970:
* Châu Á: Chiến tranh Việt Nam (Mỹ tìm cách kết thúc).
* Trung Đông: Xung đột Israel-Ả Rập (hay còn gọi là xung đột Israel-Trung Đông).
* Châu Âu: Đối đầu NATO và Liên Xô (Chiến tranh Lạnh).
Thách thức địa chính trị của Mỹ năm 2025 (dự kiến):
* Châu Á: Điểm nóng Đài Loan (vấn đề eo biển Đài Loan), Chiến tranh thương mại với Trung Quốc.
* Châu Âu: Thách thức đứng với NATO trong cuộc chiến Ukraine-Nga.
* Trung Đông: Thách thức chiến tranh Iran-Israel.
Điểm tương đồng giữa 1970 và 2025:
* Sự hiện diện toàn cầu và vai trò dẫn dắt: Cả hai thời điểm, Mỹ đều đóng vai trò là một cường quốc toàn cầu với những lợi ích và can dự sâu rộng ở nhiều khu vực trên thế giới.
* Đối đầu với các đối thủ lớn:
* Năm 1970: Đối đầu với Liên Xô (trong bối cảnh Chiến tranh Lạnh) và các nước thuộc khối xã hội chủ nghĩa.
* Năm 2025: Đối đầu với Trung Quốc (về kinh tế, quân sự, địa chính trị) và Nga (trong cuộc xung đột Ukraine). Cả hai quốc gia này đều được coi là đối thủ cạnh tranh quyền lực của Mỹ.
* Điểm nóng ở Châu Á:
* 1970: Chiến tranh Việt Nam là tâm điểm.
* 2025: Đài Loan và Biển Đông dự kiến sẽ là các điểm nóng tiềm ẩn.
* Xung đột Trung Đông dai dẳng:
* 1970: Xung đột Israel-Ả Rập.
* 2025: Xung đột Iran-Israel vẫn là một nguy cơ tiềm tàng, bên cạnh các bất ổn khác trong khu vực.
* Quan hệ đồng minh chiến lược: Mỹ vẫn duy trì các liên minh quan trọng (NATO ở Châu Âu, các đồng minh ở Châu Á) để đối phó với các thách thức.
Điểm khác biệt giữa 1970 và 2025:
* Bản chất của đối thủ chính:
* 1970: Đối thủ chính là Liên Xô với ý thức hệ đối lập rõ rệt (Chủ nghĩa cộng sản vs. Tư bản). Cuộc đối đầu mang tính chất "Chiến tranh Lạnh" với chạy đua vũ trang và ảnh hưởng địa chính trị.
* 2025: Đối thủ chính là Trung Quốc, một cường quốc kinh tế và quân sự đang lên, nhưng không hoàn toàn đối lập về ý thức hệ một cách rõ ràng như Liên Xô. Cuộc đối đầu mang tính "cạnh tranh quyền lực lớn" hơn, bao gồm cạnh tranh kinh tế (chiến tranh thương mại), công nghệ, và ảnh hưởng địa chính trị. Nga là một đối thủ khác nhưng quy mô kinh tế và ảnh hưởng toàn cầu không bằng Trung Quốc.
* Hình thức xung đột ở Châu Á:
* 1970: Chiến tranh Việt Nam là một cuộc chiến tranh ủy nhiệm (proxy war) quy mô lớn, trực tiếp có sự tham chiến của quân đội Mỹ.
* 2025: Thách thức Đài Loan và Biển Đông có thể dẫn đến xung đột quân sự, nhưng nhiều khả năng sẽ là cạnh tranh chiến lược, răn đe, và các biện pháp trừng phạt kinh tế/ngoại giao trước khi leo thang thành xung đột trực tiếp quy mô lớn (mặc dù rủi ro vẫn hiện hữu). "Chiến tranh thương mại" là một hình thức xung đột phi quân sự mới nổi bật.
* Vai trò của Châu Âu:
* 1970: Châu Âu là trung tâm của Chiến tranh Lạnh, với sự chia cắt rõ ràng giữa NATO và Khối Warszawa.
* 2025: Mặc dù cuộc chiến Ukraine-Nga là một thách thức lớn, nhưng trọng tâm địa chính trị của Mỹ dường như đang dịch chuyển mạnh hơn sang khu vực Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương để đối phó với sự trỗi dậy của Trung Quốc.
* Bản chất các mối đe dọa:
* 1970: Các mối đe dọa chủ yếu tập trung vào đối đầu quân sự quy ước và nguy cơ hạt nhân.
* 2025: Ngoài các mối đe dọa quân sự truyền thống, các mối đe dọa phi truyền thống như chiến tranh mạng, chiến tranh thông tin, cạnh tranh công nghệ, chuỗi cung ứng, biến đổi khí hậu cũng trở nên nổi bật hơn.
* Tình hình nội bộ Mỹ: Năm 1970, Mỹ đối mặt với chia rẽ sâu sắc về Chiến tranh Việt Nam, phong trào phản chiến. Năm 2025, Mỹ vẫn có thể đối mặt với những thách thức nội bộ như phân cực chính trị, bất ổn xã hội, nhưng bản chất và nguyên nhân có thể khác.
Tóm lại, trong khi Mỹ vẫn phải đối mặt với các thách thức địa chính trị ở các khu vực chiến lược như Châu Á, Trung Đông và Châu Âu, bản chất của các đối thủ, hình thức cạnh tranh và loại hình xung đột đã có sự thay đổi đáng kể từ năm 1970 đến năm 2025. Sự trỗi dậy của Trung Quốc và tầm quan trọng ngày càng tăng của khu vực Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương là điểm khác biệt lớn nhất.
Xung đột Trung Đông và các nhóm vũ trang
Bạn đã chỉ ra một điểm rất quan trọng về tình hình phức tạp ở Trung Đông. Việc Houthi tuyên bố tham chiến chống lại Mỹ và Israel thực sự là một yếu tố đáng lo ngại, có khả năng làm leo thang thêm xung đột trong khu vực.
So sánh với khởi nghĩa Khăn Vàng
Sự so sánh của bạn giữa các nhóm vũ trang hiện tại ở Trung Đông và Khởi nghĩa Khăn Vàng thời Tống mạt ở Trung Quốc rất thú vị. Cả hai đều có những đặc điểm chung như:
* Tính chất tôn giáo: Khởi nghĩa Khăn Vàng có yếu tố Đạo giáo, còn nhiều nhóm vũ trang ở Trung Đông có liên hệ với các hệ tư tưởng tôn giáo cụ thể (ví dụ, Houthi là một phong trào Hồi giáo Shia).
* Sự bất mãn: Cả hai đều nảy sinh từ sự bất mãn sâu sắc của người dân đối với chính quyền hoặc tình hình xã hội.
* Phạm vi hoạt động rộng: Các nhóm này không chỉ hoạt động cục bộ mà có khả năng lan rộng ảnh hưởng và gây bất ổn trên một khu vực rộng lớn.
Tuy nhiên, cũng có những khác biệt quan trọng. Khởi nghĩa Khăn Vàng chủ yếu là một cuộc nổi dậy nông dân chống lại triều đình, trong khi các nhóm ở Trung Đông thường là các thực thể phi nhà nước, được hỗ trợ bởi các quốc gia hoặc có những mục tiêu chính trị-quân sự phức tạp hơn, liên quan đến địa chính trị khu vực và quốc tế.
Thách thức kiểm soát đối với Mỹ
Bạn nhận định rằng Mỹ không kiểm soát nổi các nhóm như Houthi, hay các nhóm ở Yemen, Syria, Iraq là hoàn toàn chính xác. Tình hình này cho thấy một số điểm:
* Mạng lưới phức tạp: "Trục Kháng chiến" không phải là một thực thể thống nhất mà là một mạng lưới lỏng lẻo của các nhóm có chung mục tiêu chống lại ảnh hưởng của Mỹ và Israel, nhưng lại có những ưu tiên và chiến thuật riêng.
* Chiến tranh ủy nhiệm: Nhiều cuộc xung đột ở Trung Đông là chiến tranh ủy nhiệm (proxy war), nơi các cường quốc khu vực và quốc tế hỗ trợ các phe phái khác nhau, làm cho việc kiểm soát trở nên vô cùng khó khăn.
* Địa hình và bản sắc địa phương: Các nhóm này thường có sự ủng hộ từ cộng đồng địa phương, hoạt động trong những khu vực có địa hình phức tạp, và có khả năng thích nghi cao với các chiến lược quân sự.
* Hậu quả từ các can thiệp: Một số nhà phân tích cho rằng các can thiệp quân sự của Mỹ trong quá khứ ở Trung Đông, mặc dù với mục đích ban đầu là ổn định khu vực, lại vô tình tạo ra khoảng trống quyền lực hoặc làm gia tăng sự bất mãn, dẫn đến sự trỗi dậy của các nhóm vũ trang này.
Tóm lại, tình hình ở Trung Đông đang ngày càng trở nên phức tạp với sự xuất hiện và hoạt động của nhiều nhóm vũ trang có động cơ và mục tiêu đa dạng. Điều này đặt ra thách thức lớn không chỉ cho Mỹ mà còn cho toàn bộ cộng đồng quốc tế trong việc tìm kiếm một giải pháp hòa bình và ổn định cho khu vực.