1. Bức tranh thế giới: Khủng hoảng và lật đổ dây chuyền
Trong vài năm gần đây, hàng loạt quốc gia châu Á – Nam Á – Đông Nam Á liên tiếp rơi vào vòng xoáy bất ổn chính trị:
Sri Lanka: khủng hoảng nợ và lạm phát khiến Tổng thống Rajapaksa phải bỏ chạy. Căn nguyên: vay nợ ồ ạt, dự án hạ tầng thiếu hiệu quả, tham nhũng, quản trị yếu kém.
Bangladesh: phong trào sinh viên – thanh niên đẩy chính quyền Sheikh Hasina rời ghế, bạo lực lan rộng, chính phủ lâm thời vẫn loay hoay chưa kiểm soát được.
Nepal: sau lệnh cấm mạng xã hội, Gen Z nổi dậy, Thủ tướng Oli từ chức, chính phủ lâm thời lên thay, chuẩn bị bầu cử sớm.
Myanmar: sau đảo chính 2021, nội chiến kéo dài, máu đổ, bầu cử chưa có lối ra, đất nước kiệt quệ.
Thái Lan: Tòa Hiến pháp giải tán đảng Move Forward, Thủ tướng Srettha bị bãi nhiệm, chính quyền tạm quyền của Anutin Charnvirakul đối diện sức ép lớn.
Điểm chung: mâu thuẫn xã hội tích tụ – khủng hoảng kinh tế – lợi ích nhóm chi phối – chính trị thiếu kỷ cương, dẫn đến vòng xoáy biểu tình → lật đổ → chính phủ lâm thời.
---
2. Vai trò Trung Quốc và “cạm bẫy nợ – hạ tầng”
Trong tất cả các quốc gia trên, dấu ấn Trung Quốc đều hiện diện qua các dự án hạ tầng – năng lượng – tín dụng:
Sri Lanka: Cảng Hambantota cho thuê 99 năm trở thành biểu tượng “bẫy nợ”.
Myanmar: dự án Kyaukphyu và đường ống dầu khí biến quốc gia này thành mắt xích chiến lược.
Bangladesh: nhiều dự án điện – hạ tầng vay vốn từ BRI, tiềm ẩn gánh nặng tài chính.
Nepal: ký thỏa thuận BRI nhưng triển khai ì ạch, gây tranh luận chính trị.
Thái Lan: đường sắt TQ–Lào–Thái lùi đến 2030, phản ánh nguy cơ lệ thuộc vốn – công nghệ.
Bài học: nợ – hạ tầng – ảnh hưởng chính trị đi cùng nhau, nếu quản trị yếu sẽ dễ rơi vào vòng xoáy khủng hoảng.
---
3. Bài học cốt lõi cho Việt Nam
(1) Kinh tế – tài chính
Quản lý nợ công và nợ dự án chặt chẽ, tránh “bẫy nợ” kiểu Hambantota.
Minh bạch tài khóa, stress-test cho các dự án lớn (đường sắt, điện khí, cảng biển…).
Đa dạng hóa nguồn vốn (Nhật, Hàn, EU, WB, ADB), không phụ thuộc đơn tuyến.
(2) Chính trị – thể chế
Thiết lập kỷ cương để tránh vòng xoáy biểu tình – lật đổ.
Xây dựng cơ chế chuyển tiếp quyền lực hợp hiến, tránh “chân không quyền lực”.
Tách bạch quyền lực tư pháp – hành pháp – lập pháp để ổn định lâu dài.
(3) Xã hội – niềm tin
Chống tham nhũng, lợi ích nhóm tận gốc: không dám – không muốn – không cần – không thể.
Giải quyết các nhu cầu dân sinh cơ bản: việc làm, an sinh, nhà ở, y tế, giáo dục.
Đối thoại số và minh bạch dữ liệu để giảm xung đột, tránh “nổ” trên mạng xã hội.
(4) Ngoại giao – an ninh
Kiên định đường lối ngoại giao cây tre: dẻo dai, linh hoạt, không theo ai, không chống ai.
Chủ động hội nhập đa phương, gắn kết ASEAN, mở rộng hợp tác Mỹ – Nhật – EU song hành cùng Trung Quốc.
Giữ thế cân bằng chiến lược để không rơi vào bẫy đối đầu địa – chính trị.
---
4. Chống tham nhũng – lợi ích nhóm: Trụ cột bảo vệ chế độ
Các tập đoàn nợ vượt qui định kèo dài ,ngân hàng yếu là những bài học cảnh báo: khi lợi ích nhóm thao túng thị trường, rủi ro tài chính dễ kéo sụp cả nền kinh tế.
Việt Nam cần:
Công khai giao dịch liên quan (RPT) giữa doanh nghiệp và ngân hàng.
Kiểm soát tập trung tín dụng vào một hệ sinh thái.
Ủy ban Liêm chính Quốc gia giám sát kê khai tài sản, xử lý đại án.
Triển khai mô hình “4 Không”: không dám – không muốn – không cần – không thể tham nhũng, để tạo nền tảng kỷ cương.
---
5. Kết luận: Việt Nam trong Kỷ nguyên mới
Thế giới đang chao đảo bởi khủng hoảng chính trị – kinh tế – xã hội. Nhưng bài học từ Bangladesh, Sri Lanka, Nepal, Myanmar, Thái Lan cũng là lời cảnh tỉnh:
Nếu buông lỏng kỷ cương → lợi ích nhóm lũng đoạn → khủng hoảng bùng nổ.
Nếu quản trị minh bạch, liêm chính, giữ cân bằng đối ngoại → quốc gia sẽ ổn định và phát triển bền vững.
Việt Nam trong Kỷ nguyên mới cần nắm chắc 4 chữ: Kỷ cương – Liêm chính – Hài hòa – Cân bằng.
Chỉ có như vậy mới bảo đảm vì dân, do dân, của dân, đưa đất nước phát triển hài hòa, vững bền, vượt qua mọi biến động toàn cầu.