Sống ở đời không dễ.
Có nhiều lúc chúng ta
Rơi vào cảnh bế tắc
Không thể nào gỡ ra.
Và rồi ta mệt mỏi,
Cáu giận và buồn phiền.
Muốn buông xuôi tất cả.
Thường là thế. Tuy nhiên,
Người xưa đã để lại
Cho ta Năm Chữ Vàng
Để tránh và khắc phục
Tình cảnh ấy dễ dàng.
1 - BÌNH
Bình là sống tự tại,
Không ganh đua với người.
Tùy duyên và tùy sức,
Thuận tự nhiên, đất trời.
Đặc biệt khi tức giận
Hoặc có chuyện bực mình.
Phải kiềm chế cảm xúc,
Để tâm trí quân bình.
2 - TĨNH
Tĩnh là biết im lặng.
Đời sôi động buồn lo.
Tĩnh giúp tâm của bạn
Yên ắng như mặt hồ.
Tĩnh là im, ít nói,
Nhất là lúc khó khăn.
Hãy nhớ: Trước khi nói
Nên uốn lưỡi bảy lần.
3 - TÂM
Tâm vốn là tâm điểm
Của mọi cái ở đời.
Là giá trị lớn nhất
Với chúng ta, con người.
Đã sống, phải biết đặt
Chữ Tâm lên hàng đầu.
Chữ Tâm sẽ hóa giải
Mọi trắc trở, buồn đau.
4 - NHẪN
Nhẫn là phép nhẫn nhịn,
Biết người và biết ta.
Biết nhún nhường, điềm đạm
Và có lòng vị tha.
Chịu hạ mình một chút,
Không phải do ta hèn.
Nhẫn không phải là nhục,
Mà tự nâng mình lên.
5 - NHẸ
Nhẹ là biết xem nhẹ
Danh lợi và tiền tài.
Không so đo được mất,
Không ghen tị với ai.
Cuộc đời là gánh nặng
Luôn đè lên lưng ta.
Đường đời, hành trang ít
Đi càng dễ, càng xa.
*
Người xưa đã để lại
Cho ta năm chữ này.
Muốn an bình, hạnh phúc,
Nhớ tâm niệm hàng ngày.
ĐẠO LÀM NGƯỜI
1
Người lấy tiền làm trọng
Sẽ phải khổ suốt đời.
Người lấy tình làm trọng
Sẽ khắc khoải suốt đời.
Người hiềm khích, ghen tị
Lòng sẽ không an hòa.
Hạnh phúc và thanh thản
Người có lòng vị tha.
Biết lấy ít làm đủ,
Đời sẽ không buồn phiền.
Người biết trọng ân huệ
Tức gần chạm chân Thiền.
2
Lễ là khi ai đó
Biết cung kính với trên,
Không cao ngạo với dưới,
Khiêm tốn với người bên.
Nghĩa là khi được giúp,
Ghi nhớ và biết ơn.
Khi giúp được ai đó,
Quên và không chờ ơn.
Tín là người trung thực,
Biết nói lời giữ lời.
Không sợ ai nói xấu.
Chỉ sợ mình và trời.
Liêm - giữ mình thanh khiết
Như bông sen giữa hồ.
Là người sống tự lập,
Không nhận, chỉ muốn cho.
*
CAO NHÂN
Tả Tông Đường là tướng
Đời Nhà Thanh - ông này
Không chỉ giỏi đánh giặc,
Mà giỏi cả cờ vây.
Lần nọ, ông cải dạng
Ra ngoài thành ngắm hoa,
Trước khi dẫn quân đội
Lên đường chinh chiến xa.
Đi ngang một nhà nọ,
Thấy tấm biển trên cao:
“Đây Đệ Nhất Kỳ Thủ.
Ai muốn thử, mời vào”.
Tả Tông Đường xuống ngựa,
Vào chơi với chủ nhà.
Bày cờ, đánh ba ván.
Ông đều thắng cả ba.
“Bác chơi cờ rất khá.
Nhất thiên hạ thì không.
Nên bỏ tấm biển xuống
Kẻo lòng thẹn với lòng”.
Lần ấy đi chinh phạt,
Rất thảnh thơi, vô lo,
Gặp nhân hòa, địa lợi,
Quân ông đã thắng to.
Quay về kinh, nhàn rỗi,
Ông lại ra ngoại thành.
Lạ, vẫn thấy tấm biển
Treo trước cửa nhà tranh.
Hơi khó chịu, xuống ngựa,
Vào chơi với chủ nhà.
Chơi liên tục ba ván.
Ông đều thua cả ba.
“Sao chơi cờ lần trước
Tôi thắng bác dễ dàng?”
Chủ nhà cúi rất thấp
Cung kính đáp khẽ khàng:
“Bẩm, chơi cờ lần trước,
Tôi nhận ra tướng quân.
Chủ ý để ngài thắng
Vì việc ấy rất cần.
Ngài cần phải phấn khích,
Và thư thái trong lòng
Để lên đường chinh phạt,
Chiến thắng và lập công.
Tôi, lão già sắp chết,
Ngu dốt và quê mùa,
Không phải gánh trọng trách,
Quan trọng gì thắng thua”.
*
Cao nhân là những bậc
Đặt lợi ích nước nhà
Cao hơn sự hiếu thắng,
Danh vọng và phù hoa.
Dẫu giỏi nhưng chịu nhục,
Để thua những ba lần,
Ông - Đệ Nhất Kỳ Thủ
Và “Đệ Nhất Cao Nhân