Trung Quốc đã mở rộng kiểm soát xuất khẩu đất hiếm và vật liệu công nghệ then chốt, đặc biệt nhắm vào các ứng dụng quốc phòng & chip bán dẫn.
Hoa Kỳ đã tuyên bố áp thuế 100% với nhiều hàng hóa nhập khẩu từ Trung Quốc, và biện pháp này là chất xúc tác gây bất ổn thị trường tài chính – thương mại.
Thị trường toàn cầu đã phản ứng mạnh: cổ phiếu giảm, chuỗi cung ứng bị đứt gãy — đặc biệt là ngành công nghệ, điện tử, vật liệu chiến lược.
Tại Việt Nam:
Giá bất động sản đã rất cao & “khả năng chi trả” thấp → thị trường dễ bị bong bóng nếu tín dụng hoặc thanh khoản đột ngột co lại.
Hệ thống ngân hàng có tỷ lệ cho vay vào bất động sản cao, nợ xấu bất động sản đang là “điểm yếu” cần theo dõi.
Chính sách tín dụng đã và đang bị điều chỉnh: ví dụ, biện pháp làm cho cho vay bất động sản thương mại trở nên đắt đỏ hơn (CRW, vốn tự có…) để hạn chế rủi ro.
---
Kết luận: Rủi ro “đại khủng hoảng” & mức độ nhãn tiền
Có thể nói: rủi ro xảy ra một cú khủng hoảng lớn toàn cầu năm 2025–2027 là có thật, không phải chỉ “lo xa”.
Nhưng: không phải tất cả các yếu tố đã gắn lại thành một “chớp nổ” như 1929 ngay lập tức — vẫn còn “cửa” để điều chỉnh, nhưng cửa hẹp.
So với 1929, 1997, 2008: điều nguy hiểm lần này là đa kênh rủi ro (thuế – đất hiếm – bất động sản – ngân hàng – chuỗi cung ứng toàn cầu) chứ không chỉ rủi ro “bong bóng cổ phiếu” hoặc “khủng hoảng ngân hàng” riêng lẻ.
Với Việt Nam: rủi ro cao vì chúng ta vừa bị ảnh hưởng từ môi trường quốc tế, vừa có các “điểm yếu nội sinh” (bất động sản, ngân hàng, tín dụng, pháp lý chậm).
Nhãn tiền: nếu không có hành động kịp thời — điều chỉnh chính sách tín dụng, kiểm soát bong bóng bất động sản, đảm bảo thanh khoản ngân hàng & chuẩn bị cho cú shock từ bên ngoài — thì kịch bản khủng hoảng hệ thống là có khả năng.